Các Diêm Quân đã cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chọn ra bốn loại người mà địa ngục không thể thu giữ lại được, nghiêm trọng nhất đó là loại người gây tai họa cho dân chúng …
Trong “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký” của Kỷ Hiểu Lam, có một đoạn kể về câu chuyện ở dưới địa ngục. Đó là vào triều đại Thanh, tại chùa Hoành Ân nằm ở phía tây nam Trung Quốc có một lão tăng – Minh Tâm hòa thượng đã thuật lại một câu chuyện, Kỷ Hiểu Lam đã đích thân ghi lại, sau đó truyền lại đến nay.
Vị hòa thượng Minh Tâm kể rằng:
“Trong một lần tọa thiền, nguyên thần (linh hồn) tôi đã rời khỏi cơ thể, đến thế giới âm phủ, và cũng chính là đến địa ngục. Tôi thấy những bộ mặt dữ tợn của các quỷ cai ngục, chúng đang xua đuổi mấy nghìn tù nhân, tập trung họ lại tại quảng trường ngay trước điện chầu Diêm Vương, hơn nữa các tù nhân liên tiếp tăng thêm.
Những người này bất kể là nam hay nữ đều bị tước bỏ hết quần áo, hai tay bị trói lại sau lưng, đang đợi để được gọi đến tên. Có một quan viên chính ngồi ở phía trên, nghe một viên cai ngục lấy bảng danh sách tên ra điểm danh. Viên quan chính bắt đầu việc lựa chọn và phân loại các tù nhân được gọi tên.
Tiêu chí để lựa chọn là xem thân thể có khỏe mạnh không? già hay trẻ? béo hay gầy, điều này khiến cho người ta có cảm giác như đi chợ chọn mua lợn, gà, bò và dê … nói chung là không khác là mấy. Những tù nhân bị chọn lựa ra rồi, từng nhóm từng nhóm tại hiện trường chờ đợi hung thần rất ác tựa như ma vương mang đi khỏi hiện trường.
Tôi cảm giác rất rõ sự kỳ quái lạ lẫm không thể giải thích được, rõ ràng là người, mà tại sao lại bị đối xử như thế này? Tôi thấy một cai ngục đứng xa vị chủ quản quan viên một chút, liền đi qua đó hỏi thăm vài câu. Vừa nhìn một cái thì hóa ra là vị thí chủ đã từng quen trước đây, cả hai chúng tôi chào hỏi lẫn nhau. Tôi chắp tay chữ thập và hỏi: ‘Mọi người đang làm gì vậy?’. Quan cai ngục đáp: ‘Áp giải các tù nhân đi là thiên ma nằm trong các tầng của tam giới, các tù nhân bị áp tải sẽ bị họ ăn thịt. Chúng đều lấy người làm thực phẩm để ăn, ăn thịt người cũng như là ăn cơm và bây giờ chúng đang phân chia đồ ăn đó’.
Nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của tôi, viên cai ngục tiếp tục giải thích: ‘Phật Tổ Như Lai đã vận dụng đại thần thông để hàng phục Ma Vương quy y và đồng thời thuyết pháp bao gồm việc không uống rượu, không ăn thịt trong ‘Ngũ giới luật’, từ đó trở đi không được lấy người làm thực phẩm. Có một vài thiên ma kể từ đó đã chấp hành theo ‘Ngũ giới’, không còn phạm vào giới ăn thịt người nữa. Tuy nhiên, có nhiều bộ tộc trong Ma giới, tốt xấu lẫn lộn, đối với Phật Chỉ của Như Lai tồn tại khá nhiều ý kiến đối lập khác nhau, chúng nói: ‘Không ai có thể nói rõ ràng, từ khi nào ma giới bắt đầu ăn thịt người, cũng như con người khi nào bắt đầu ăn lương thực ngũ cốc. Phật Tổ nếu như ngài có thể làm cho con người không ăn lương thực thì chúng tôi cũng sẽ không ăn thịt người nữa’.
Những tiếng kêu sợ hãi vẫn văng vẳng, không dứt khỏi lỗ tai tôi.
Ngay cả Ma Vương cũng không thể ngăn chặn lại được .
Lúc này, Đức Phật với lòng từ bi và sự uy nghiêm cũng ở đó. Ngài quyết định đưa ra một chỉ lệnh khiến cho ba cõi đều phải kính phục: đối với những kẻ tội ác ghê tởm, không xứng đáng được luân hồi chuyển sinh, nơi nào ở địa ngục cũng đều không thể dung nạp những kẻ gian ác này, loại này có thể cho các thiên ma thuộc các tầng trời ăn. Như thế các thiên ma này đã có cái để ăn rồi , cũng có thể ngăn ngừa bọn chúng gây đau khổ cho sinh linh các giới.
Thập Đại Diêm Quân vì thế đã cùng bàn bạc về Phật Chỉ, và sau đó đã đưa ra quyết định: vì lo nghĩ cho hạnh phúc và lợi ích của dân chúng, chúng ta nên tuân theo ý chỉ của Đức Phật, nên vì dân mà tạo phúc, không thể nghe bất cứ sinh mệnh tà ác nào mà gây họa cho chúng sinh! Các Diêm Quân đã cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng chọn ra bốn loại người mà địa ngục không thể thu giữ lại được, nghiêm trọng nhất đó là loại người gây tai họa cho dân chúng. Những loại người này vốn có phúc phận ở cõi người , nhưng lại không biết ghi ơn báo đáp, không biết thận trọng từ lời nói cho đến việc làm; trái lại còn không ngừng làm việc ác, làm thế gian ngày thêm bại hoại như lửa cháy thêm dầu, tội trạng đều đã rõ ràng, tội nghiệp tày trời, có thể được sử dụng như thức ăn của ma. Đều là những loại người đó.
Loại người đầu tiên là quan loại thuộc loại tham quan hủ ác
Loại người thứ hai là phục dịch cho quan lại
Loại người thứ ba là họ hàng thân thuộc của quan lại
Loại người thứ tư là tay sai tôi tớ của các quan lại
Tại sao lại chọn ra bốn loại người này? Mặc dù những người này không trực tiếp chịu trách nhiệm chính thức, nhưng vẫn có quyền hạn nhất định. Làm quan thì nên chú ý đến chức trách, thanh danh của bản thân, vậy mà những người này chỉ biết trục lợi, dựa vào quyền hành của mình, làm mưa làm gió, ỷ thế hiếp người, đối với dân chúng ra sức bóc lột thậm tệ, cưỡng đoạt ngang tàn hết khả năng có thể. Khiến cho dân chúng phải nuốt lệ, khóc chảy máu mắt, tội lỗi chồng chất, có chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi, thậm chí thần người đều phẫn nộ.
Nhìn chung trong thiên hạ, duy chỉ có bốn loại người này là thường tạo ác nghiệp nhiều nhất. Vì vậy, để làm trong sạch địa ngục, thì để cho những người này vào chảo đun sôi! Còn như đối với các phương pháp ăn cụ thể, vẫn còn rất nhiều điều thứ đáng được chú ý. Các ma vương thường chỉ ăn những loại người da dẻ trắng trẻo, mềm mại mà lại béo tốt đầy đặn, còn đối với những kẻ mà da thô, đen, già, gầy – bốn loại người này thì để lại cho các quỷ đói ma đói.
Bốn loại người tội lỗi này trong quá trình bị chúng ma ăn, khiến người ta phải sởn tóc gáy, đây cũng là căn cứ vào quá trình tự bản thân tạo ác nghiệp nhiều hay ít mà bị trừng phạt và chịu đựng:
Đối với bốn loại người mà có nghiệp xấu nhẹ một chút, một khi bị chặt, cắt, hầm, nấu thì ngay lập tức liền biến mất, cái gì cũng không còn nữa; nghiệp xấu nặng hơn một chút, thì đem tàn cốt của xương còn sót lại tiếp tục thổi Nghiệp Phong vào, lập tức lại trở về hình dạng vốn có, sau khi hồi sinh, người này lại một lần nữa bị cúng cho mâm của ma đao.
Khi đang ở thế gian, con người có thể nói sau khi tử vong, đã chết rồi thì dường như đều không biết gì; trong khi đó linh hồn xuống địa ngục sau khi chết, thông thường đều là trường sinh bất tử. Vì vậy, loại hình phạt tàn khốc này, phải lặp đi lặp lại nhiều lần, có một số người chết đi sống lại hai hoặc ba lần, trong khi những người khác phải lặp đi lặp lại hàng ngàn lần không giống nhau; loại người mà có nghiệp ác nặng nhất, trong vòng một ngày thì bị hóa hình dạng hiện tại của nó nhiều lần, phải chịu hình phạt thịt thái nhỏ, bị cắt, thiêu, nướng dài bất tận.
Kỳ thực, đây đều là những gì được nhắc đến trong Kinh Phật, đối với những kẻ tội ác tày trời sẽ phải “chịu tội khổ và hình phạt này vĩnh viễn”. Chỉ bất quá tại đây, là một quá trình thực hiện cụ thể. Tất nhiên, mỗi một lần quá trình cắt, lóc (thịt), thiêu, nướng đối với người ấy đều là một lần chết đi sống lại rất sinh động và chân thực, là một quá trình cực kỳ đau đớn và khủng khiếp. Vì vậy mà âm thanh la hét của bốn loại người này tràn ngập khắp âm phủ, vang vọng khắp địa ngục.
Quan cai ngục nói đến đây, tôi không thể kiềm nổi sự khiếp sợ thốt lên rằng: “Thế thì thà xuất gia làm hòa thượng còn hơn, như vậy sẽ không bao giờ phải gánh chịu hậu quả tai hại ấy”.
Quan coi ngục nói rằng: “Căn bản không phải là đạo lý này. Nắm giữ trong tay ngươi chính là quyền lực có thể hại người, tuy nhiên, cái quyền lực này cũng có thể giúp đỡ người khác! Khi Phật Thích Ca Mâu Ni triệu tập Linh Sơn Hội, trong đó có một vị thân làm ở phủ tể tướng. Nhưng ông ta một lòng hướng thiện, trợ giúp người nghèo, làm nhiều việc thiện, luôn tích thiện đức, ngươi xem ông ta lúc này đang ở Linh Sơn Phật Giới thanh thản ung dung tự tại đấy thôi! ”
Âm thanh của quỷ sứ vừa mới hạ xuống, tất cả các hình ảnh liền biến mất. Tôi cũng như vừa thức tỉnh ra khỏi tình trạng của thiền ngộ. Nhưng cuộc đối thoại với quan cai ngục, tôi vẫn nhớ được rất rõ ràng, có thể nói suốt đời khó có thể quên được”.
Kỷ tiên sinh nghe xong câu chuyện của lão tăng tự thuật, cũng cảm thấy xúc động, ông nói: “Những điều mà Lão tăng kể, chúng tôi không có cách nào để kiểm chứng, nó giống như một câu chuyện ngụ ngôn, nhưng đối với Lão tăng mà nói, đây là một sự việc tồn tại một cách chân thực khách quan.
Trong thế giới rộng lớn vô biên này, tất cả mọi thứ đều có sự sắp xếp an bài trật tự. Nhiều điều chúng ta không thể nhìn thấy, chưa trải nghiệm qua, không nhất thiết là nó không tồn tại. Huống hồ, những điều lão hòa thượng nói đến đều là lời vàng ý ngọc nhằm khuyên bảo con người hướng thiện, chúng ta càng nên tin. Trên thực tế chuyện nhân quả báo ứng, không phải cũng thường xuyên phát sinh xung quanh chúng ta sao? Vì vậy, đối với con đường nhân sinh của mình, là hướng thiện? hay là hướng ác? Chúng ta nhất định phải có một sự lựa chọn mới được!”
Kỷ Hiểu Lam, tại 215 năm trước, đã gửi cho chúng ta thông điệp này, lấy tâm hướng thiện, làm việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ càng. Đương nhiên, tin hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Nếu tin, biết lo giữ gìn đạo đức, thì các bạn sẽ sống một cách bình an kiên định, phúc báo sẽ không ngừng đến. Nếu không tin, làm việc một cách bừa bãi ngông cuồng, thì bạn sống sẽ vô cùng đau khổ, ác báo không ngừng. Đạo trời là hoàn toàn công bằng, cho dù chúng ta có tin hay không, cái lý này vẫn luôn tồn tại ở đó.
Theo Vietdaikynguyen
Comments
Post a Comment