Năm đó ngài Qian có kế hoạch đi vào miền Nam cùng với gia đình để mở rộng công việc kinh doanh. Tính ngày đi lẫn ngày về thì khoảng chừng vài tháng. Trước chuyến đi, ngài Qian mời anh Li đến và chia sẻ.
“Anh Li, tình bạn của chúng ta rất khắng khít. Vậy anh có thể giúp tôi một việc được không?”.
“Ngài Qian, nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm cho ngài, xin đừng ngần ngại nói ra”.
“Tôi có một lô rượu rất ngon”, ngài Qian nói: “Tôi sợ rằng những người mà tôi thuê để trông giữ tài sản sẽ uống nó mất trong khi tôi đi xa. Anh có sẵn lòng cất nó trong nhà của anh và trông chừng giúp tôi không?”
“Vậy mà tôi cứ tưởng có chuyện gì nặng nhọc lắm. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”, anh Li trả lời: “Từng hũ rượu sẽ chờ đợi ngài trở về và sẽ không có bất kỳ vết trầy xước nào. Ngài hãy bảo trọng và lên đường bình an”.
Sau khi thỏa thuận xong, ngài Qian giao đến nhà anh Li 30 bình rượu hạ thổ được niêm phong cẩn thận. Anh Li giữ chúng trong một phòng kho.
Mưu đồ
Hai tháng trôi qua. Không có tin tức gì từ ngài Qian hoặc gia đình của ông ấy.
Một ngày nọ, anh Li muốn kiểm tra rượu của ngài Qian. Mỗi bình đều được đậy kín bằng loại giấy gói mịn, màu nâu. Anh Li nhấc một hũ lên để ngửi, nhưng ngạc nhiên thay, rượu này chẳng có hương thơm gì cả.
Anh Li thầm nghĩ: “Kỳ lạ thật. Mặc dù bình đã được niêm phong kỹ nhưng ta phải ngửi thấy mùi rượu chứ”. Sau đó anh lắc cái bình nhưng lại càng thêm bối rối vì không có âm thanh nào cả. Cảm giác có điều gì đó khác thường nên anh đã mở niêm phong bình rượu. Sự việc trước mắt khiến anh thật sự sửng sốt: chẳng có gì khác ngoài những lạng bạc lấp lánh.
Nhanh như chớp, anh Li mở tất cả các bình rượu. Bình nào cũng được lấp đầy với những lạng bạc quý giá – tổng cộng có 3 ngàn lượng bạc. Lòng tham của anh trỗi dậy trước số lượng bạc khổng lồ, trong đầu anh chợt lóe lên một kế hoạch ranh ma. Vì đã tháo niêm phong nên anh lấy một thỏi bạc, xuống chợ để mua loại rượu ngon, và đổ đầy vào các bình. Anh niêm phong lại cả 30 hũ rượu và bài trí hình dáng bên ngoài giống chính xác như khi chúng được ngài Qian đưa đến.
Vậy những lượng bạc thì sao? Nó đã được anh Li cất giấu trong nhà kho cũ tối tăm và không bao giờ đến tay ngài Qian được nữa.
Cuối cùng, vài tháng sau đó, gia đình ngài Qian đã trở về. Anh Li gửi trở lại 30 bình rượu cho ngài Qian và xem như không có chuyện gì xảy ra. Khi anh Li rời khỏi, ngài Qian mở các bình rượu và phát hiện rằng bạc của ông đã không còn nữa, thay vào đó chỉ là rượu. Ông biết ngay toàn bộ khoản tiền mình dành dụm suốt đời đã biến mất vì bị anh Li chơi xỏ. Và ông chẳng có cách nào để lấy lại chúng.
Sau tất cả mọi chuyện, ông tự nghĩ: chẳng phải ông đã nói với anh Li rằng đây là những bình rượu, và anh Li chẳng phải đã trả lại rượu hay sao? Tuy ông đã suy nghĩ đủ cách nhưng vẫn không sao thoát khỏi sự đau đớn không nói nên lời. Tinh thần ông bị sa sút một cách nghiêm trọng, và chưa đầy nửa năm sau ông đã tức tưởi qua đời.
Thấy ngài Qian không còn sống nữa, anh Li thấy mình đã đến lúc phải thoát khỏi cảnh bần hàn và khoác lên mình vỏ bọc giàu sang. Anh đã sử dụng bạc của ông Qian để mua đất, xây dựng một dinh thự sang trọng, và cưới nhiều thê thiếp.
Lời cảnh báo
Thời gian trôi qua và một trong những người vợ của ông Li (lúc này đã có tuổi) đã mang thai. Ông rất phấn khích khi biết tin mình có con. Ông ước ao có được một đứa con trai, vì vợ cả của ông bị hiếm muộn. Làm sao chịu nổi khi một người giàu có như ông lại không có người thừa kế kia chứ?
Nhưng vào đêm trước khi người vợ trở dạ, Li đã có một cơn ác mộng khủng khiếp. Khi ông đang ngồi uống trà trong dinh thự thì cánh cửa bỗng bật mở và một người xuất hiện — không ai khác chính là ngài Qian thuở xưa! Trên vai ông Qian là một bao tải lớn, và ông nở một nụ cười ma quái.
Ông Qian nói: “Ta đến để giải quyết món nợ với nhà ngươi”. Ông cười man dại với đôi mắt sắc lẹm.
Li hoảng hồn thức dậy, mồ hôi ướt sũng, tim đập thình thịch.
Liền ngay sau đó, một thị tỳ đi vào để thông báo tin vui: người thiếp thứ hai của Li sinh hạ được một bé trai bụ bẫm và khỏe mạnh.
Do vừa chứng kiến những điều trong cơn ác mộng nên Li rất thận trọng và nghi ngờ rằng có cái gì đó bất thường đối với đứa bé mới sinh này. Li luôn giữ cảnh giác. Nhưng qua nhiều năm sau, hóa ra con trai của ông thực sự có tài năng và đầy tham vọng, lại rất biết vâng lời và hiếu thảo. Anh là một học sinh xuất sắc và Li đã mời các gia sư giỏi nhất để dạy anh. Tất cả đều ca ngợi con trai của ông như là một thiên tài, và đường công danh sẽ rộng mở. Cùng với thời gian, Li đã quên tất cả về điềm gở và hình dáng ma quái của ngài Qian.
Trả giá
Năm đó con trai ông Li lai kinh ứng thí và hiển nhiên đã đạt được những điểm số rất cao, do đó anh được phong quan làm Chánh thất phẩm. Ở nhà biết tin ông Lý liền mở tiệc khoản đãi linh đình. Nhân lúc trà dư tửu hậu, một vị khách khuyên: “Hiện nay tôi thấy ai ai cũng mua quan bán chức. Ông Li hãy nghe lời tôi đi, vì lợi ích của con trai mình, tốt nhất ông nên vung tiền ra để đè bẹp những kẻ khác!”. Những vị khách khác đang có mặt ở đó tất thảy đều đồng ý.
Ông Li đắn đo: đứa con trai duy nhất của ông thực sự không phải bình thường như bao người khác, tài năng như nó mà bị mắc kẹt tại một vị trí thấp như là Chánh thất phẩm này thì quả là không xứng. Thế là ông Li bỏ ra một số vàng để lo lót một vị Tể tướng, và chỉ trong một thời gian ngắn, con trai của ông đã được thăng chức Chánh tứ phẩm. Ông Li cực kỳ vui sướng.
Về lý mà nói thì với con đường quan lộ rộng mở phía trước, việc tìm kiếm một người bạn đời xứng đáng với con trai ông Li sẽ không có gì khó khăn cả. Nhưng anh không để ý đến ai, ngoại trừ một nàng cung nữ đã làm chàng yêu say đắm. Nhưng nàng cung nữ lại đang hầu cận cho một vị Tể tướng đầy quyền lực. Vì vậy để cưới được nàng cho con mình thì ông Li phải bỏ ra thêm một khoản hối lộ kếch xù.
Khi ngày cưới đã cận kề, tinh thần ông Li rất sảng khoái, dường như không có ai vui và hạnh phúc bằng ông. Một đêm nọ, ông say khướt vì đã uống rất nhiều rượu ngon rồi loạng chạng ngã trên giường ngủ của mình. Chỉ một lúc sau, ông thiếp đi và cơn ác mộng cũ lại ập đến. Hình ảnh vào cái đêm báo hiệu sự ra đời đầy hứa hẹn và tươi sáng của con trai mình lại đến ám ảnh ông! Một lần nữa, trước mắt ông lại là ngài Qian!
“Ta đã trải qua nhiều năm dài”, ngài Qian cười lanh lảnh: “Nhưng cuối cùng ta cũng lấy lại được những gì ngươi đã nợ ta, cộng thêm cả phần lãi”. Nói xong, ông vỗ nhẹ vào cái bao tải đang vác trên vai. Sau khi quan sát kỹ hơn, Li thấy cái bao tải dường như trĩu nặng với những đồng tiền bên trong.
“Món nợ đã được giải quyết xong”, ông Qian tiếp tục nói: “Ta nghĩ rằng ta tha cho ngươi được rồi”.
Liền ngay sau đó ông Li đã bị đánh thức vì người thị tỳ chạy xông vào với nét mặt hoảng loạn, và báo tin xấu:
“Thưa chủ nhân, Thưa chủ nhân! Con trai của ngài…Ôi! Con trai của ngài đang hấp hối!”.
Nỗi khiếp sợ được chôn vùi quá lâu nay đã trở lại. Li cuống cuồng, chạy vội vã về phía phòng con mình, nhưng đã quá muộn. Ôi thôi con trai yêu quý của ông đã trút hơi thở cuối cùng.
Ông Li quỳ xuống tuyệt vọng. Tất cả mọi thứ với ông đã trở nên rõ ràng. Ông Qian đã được tái sinh làm con trai duy nhất của Li, và ông ấy đã phải lấy lại những gì thuộc về mình. Và ông Qian cũng lấy luôn những gì được gọi là niềm vui sống của Li! Từ khi sinh ra cho đến lúc qua đời, thông qua học phí và những số tiền hối lộ, con trai của Li đã khiến ông mất đi không dưới 30 ngàn lượng bạc.
Chẳng còn gì. Trắng tay. Ông Li lang thang trên đường phố như một kẻ ăn mày, gặp ai ông cũng nói về công lý mà quy luật tạo hóa đã bày ra để trừng trị cho thủ đoạn gian trá của mình. Ông cứ lẩm bẩm rằng nếu vi phạm luật trời, thì cuối cùng chúng ta sẽ không bao giờ thoát được sự trừng phạt. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh đáng thương của Li, mọi người đều nghĩ ông chẳng khác gì một người điên.
Comments
Post a Comment