Cậu bé nhớ lại tiền kiếp gần như hoàn toàn

Nếu bạn nghe thấy một cậu bé thuật lại chi tiết về một người đàn ông đã khuất, một người mà theo lẽ thường cậu bé chẳng thể nào biết được thông tin, khi ấy liệu bạn có tin vào luân hồi?
(Shutterstock*)
(Shutterstock*)

Vũ trụ chúng ta chứa đầy những điều bí ẩn thách thức tri thức hiện hữu của con người. Trong chuyên mục “Vượt trên Khoa học” Epoch Times chúng tôi thu thập những hiện tượng kỳ lạ như thế để kích thích trí tưởng tượng và mở ra những khả năng mà trước đây con người chưa bao giờ nghĩ đến. Những điều bí ẩn đó có thật không? Bạn sẽ là người trả lời.
Chuyên gia tâm lý, tiến sỹ Erlendur Haraldsson, giáo sư danh dự tại Đại học Iceland ở Reykjavik, là người rất tâm huyết đối với nghiên cứu về luân hồi. Ông đã giới thiệu một trường hợp mà ông bắt đầu khảo sát từ năm 2000 về một cậu bé tên là Nazih Al-Danaf, đã cung cấp rất nhiều chi tiết chính xác về một người được cho là tiền kiếp của cậu bé.
Tiến sỹ Haraldsson đã làm việc với một nhà nghiên cứu tại Lebanon tên là Majd Abu-Izzeddin để phỏng vấn gia đình của cậu bé và gia đình người quá cố mà Nazih đã nhắc đến. Tất cả các nhân chứng đều được phỏng vấn nhiều lần riêng biệt trong nhiều tháng, và họ vẫn thuật lại một câu chuyện giống nhau. Bằng chứng nổi bật nhất được kể lại từ vợ của người quá cố, khi bà kiểm định những hiểu biết của cậu bé đối với cuộc sống hôn nhân giữa bà và chồng mình.

Lần đầu tiên nói về kiếp trước

Khi được khoảng một tuổi rưỡi, Nazih chợt nói với mẹ “Mẹ ơi, con không bé tẹo thế này, con cao lớn lắm. Con mang hai khẩu súng lục, bốn quả lựu đạn. Con là ‘qabadai’ (người mạnh mẽ không e sợ). Mẹ đừng sợ mấy quả lựu đạn, con biết cách sử dụng chúng. Con có rất nhiều vũ khí. Con của con đang còn nhỏ, con muốn đến thăm chúng”.
Cha mẹ cậu bé không thể ngờ ở tuổi ấy cậu lại có thể nói được những lời này, lại còn có sở thích kỳ lạ là thuốc lá và rượu whisky, nói về một người bạn câm cụt tay, nói rằng mình có một chiếc xe hơi màu đỏ, và bị một người khác bắn chết. Cậu bé kể lại rằng cậu bị đưa đi cấp cứu và bị tiêm thuốc mê ở nơi vai. Cậu bé cứ nằng nặc đòi về nhà ở Qaberchamoun, một thị trấn nhỏ cách nơi ấy khoảng 10,5 dặm (17km).
Nazih đúng là có người thân ở Qaberchamoun, nhưng cậu bé chưa bao giờ đặt chân đến đó và không hề biết ai ở đây. Sau nhiều năm gây phiền phức, cuối cùng cha mẹ cũng chiều lòng đưa cậu bé cùng với các chị gái đến Qaberchamoun. Đó là vào năm 1998, khi ấy cậu mới 6 tuổi.

Tìm về nhà cũ, nói chuyện với ‘vợ’

Khi đến một ngã sáu tại Qaberchamoun, Nazih chỉ tay về một con đường và bắt cha lái xe theo hướng ấy. Sau đó cậu bé hướng dẫn cha mình đợi đi đến một ngã ba, rồi rẽ theo con đường đến nhà cậu bé. Cha cậu bé, ông Sabir Al-Danaf, làm đúng theo lời cậu bảo. Cuối cùng ông phải dừng xe lại vì đường quá trơn và xe rất khó kiểm soát. Nazih nhảy ra khỏi xe và chạy về phía trước. Cha cậu đi theo còn mẹ và các chị ở lại nói chuyện với một người dân địa phương, đợi Sabir và Nazih quay lại.
Khi mẹ và các chị của Nazih thuật lại lời của cậu bé cho người kia nghe, anh ta hết sức kinh ngạc. Những chi tiết ấy hoàn toàn trùng khớp với người cha quá cố của anh. Tiến sỹ Haraldsson đã phỏng vấn người đàn ông, anh Kamal Khaddage, có cha là ông Fuad Assad Khaddage đã qua đời vào nhiều năm trước.
Nazih không thể nhận ra bất kỳ ngôi nhà nào ở phía trước, nên đành theo chân cha quay trở lại xe. Anh Khaddage đã nói với mẹ mình, bà Najdiyah, đến nói chuyện với cậu bé. Biết tin cậu bé có thể là đầu thai kiếp này của chồng mình, bà đã đến kiểm tra.
Bà hỏi cậu: “Ai đã xây móng cho cửa chính căn nhà này?” Nazih trả lời: “Một người trong gia tộc Faraj”. Điều ấy hoàn toàn chính xác.
Bà hỏi rằng bà có bị tai nạn nào không khi đang sống ở căn nhà tại Ainab. Nazih trả lời rằng sáng hôm ấy bà đã bị trật bả vai, cậu đã đưa bà đến bác sỹ khi cậu đi làm về và bà đã bị bó bột trong một thời gian dài. Điều này cũng đúng.
Bà hỏi cậu có nhớ đứa con gái, Fairuz, bị ốm như thế nào không. Cậu bé trả lời: “Nó bị ngộ độc thuốc của tôi và tôi đã đưa nó đến bệnh viện”. Lại một câu trả lời đúng.
Nazih bất ngờ đi đến một cái tủ và nói rằng đó là nơi mà cậu bé cất giữ vũ khí, mặc dù vào lúc ấy không hề có vũ khí trong tủ. Đó chính là nơi mà ông Fuad đã cất giữ vũ khí. Cậu bé hỏi người vợ góa của ông Fuad rằng bà có nhớ xe của họ đã bị chết máy hai lần trên đường đi đến Beirut và các binh lính Israel đã giúp họ không. Điều ấy quả thực đã xảy ra. Cậu bé sực nhớ về một cái thùng ở trong vườn mà cậu thường dùng để dạy vợ mình bắn súng, rồi chạy ra vườn xem nó có còn ở đó không. Nó vẫn còn nằm đó.
Najdiyah đưa cho Nazih xem một bức ảnh của Fuad rồi hỏi: “Thế ai đây?” Cậu bé đáp lời: “Là ta, khi ấy ta cao lớn nhưng bây giờ ta bé xíu.”

Comments