Gặp Ma Ngay Giữa Sài Gòn

Đây là câu chuyện có thật, do chính tui chứng kiến, nếu bạn nào lý giải được đây không phải là ma, thì tui xin phục! Đây là lần đầu tiên tui post câu chuyện này lên mạng và kể với mọi người. Chuyện diễn ra chỉ có tui và bạn tui chứng kiến, ngoài ra không còn ai khác.
ma co that o sai gon Truyện Kể Lại : Gặp Ma Ngay Giữa Sài Gòn

Cách đây 3 năm, tui có thu vui đi dạo khuya trước khi đi ngủ, với lại lúc đó tui chưa có xe máy, nên lựa lúc cả nhà đi ngủ hết (khoảng 11h khuya) tui lấy xe nhà ra “bão” vài vòng cho đã sức. Thằng bạn tui cũng vậy, vì là bạn thân, nên lúc nào tui cũng rũ nó đi dạo, hoặc là nó rũ tui, ai có xe thì người đó rũ. Hôm đó, tui đợi nhà đi ngủ hết, lén lấy xe “bão” như mọi lần. lúc đó khoảng 11h. Nhà tui ở đường Phan Đình Phùng, nhà bạn tui ở đường Huỳnh Văn Bánh gần với ngã tư Ngyễn Văn Trỗi.
Hai đứa đua ra sân bay rồi vòng lại hướng nam kỳ khởi nghĩa, cho tới khoảng 11h30. tui với nói với bạn tui đi thêm một vòng nữa rồi về ngủ. Bạn tui chạy về hướng Nam Kỳ khởi nghĩa, định dạo một vòng Sài Gòn rồi về ngủ luôn. Khi qua cầu Nguyễn Văn Trỗi (gần chủa Vĩnh Nghiêm) bỗng nhiên gió nỗi lên rất mạnh, như là gió bão vậy. Tui cũng ngạc nhiên, vì lần đầu tiên thấy gió mạnh như vậy. Do gió mạnh quá, mà đêm khuya nữa, nên tui thấy lạnh, tui mới hỏi bạn tui “mày có lạnh không?” thằng này vốn trâu bò nên nói nói “tao kh sao”.Vừa qua khỏi cầu Nguyễn Văn Trỗi, tự nhiên đèn đường 2 bên cúp hết.
Các bạn cũng biết , đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa thẳng băng. Lúc đó không có đèn đường, nhìn con đường phía trước sâu hoắm, tối đen như mực! Thằng bạn tui vẫn rồ ga chạy tiếp, vì nghĩ chắc là cúp điện bình thường thôi. Chạy thêm được một quãng, tui mới nhận ra một chuyện kỳ lạ là, đường đi bỗng nhiên từ lúc nào đã không còn một bóng người, mặc dù trước đó vẫn có người đi đường bình thường (ở Sài Gòn, thì lúc nào cũng có người đi đường, thâu đêm suốt sáng!). Chạy qua ngã tư nam kỳ khởi nghĩa và Lý chính Thắng một chút, tui thấy có một người con gái bận áo dài trắng như học sinh, dáng rất đẹp, tóc đen dài tận mông, tung bay trong gió (lúc này gió vẫn ***g lộng như có bão). Cô gái đạp xe đạp mi ni trung quốc, đi tàn tàn. Tui mới nói với bạn tui ” trời, con cái nhà ai mà đi học tới giờ này mới về, mà đi đường khuya vắng tối thui, bộ không sợ ăn cướp, hay bị cưỡng hiếp hay sao, gan thiệt, hay con nhỏ này bị tâm thần. (vì dáng vóc cô gái rất đẹp và lúc này cũng khoảng 11h30).
Tui mới nói đùa với thằng bạn, ” mày chạy lên thử coi mặt nó đẹp không” (lúc đó tui và thằng bạn có ý định sẽ chọc ghẹo cô gái). Thằng bạn đồng tình rồ ga, vượt lên. Tui quay mặt lại nhìn cô gái. … Chỉ thấy thoáng qua một khuông mặt trắng như sáp (y như người ta hóa trang khi hát bội vậy), không mắt mũi miệng. Tui hoảng sợ quay đầu lại liền. Chưa hỉu gì hết, chỉ hơi sợ theo bảng năng. Tui hỏi bạn tui ” ê mày, sao mặt nó trắng bốc như sáp vậy”. Thằng bạn tui không nói một lời, nó tăng ga zọt ….tui cũng im luôn. Chạy tới ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Nguyễn Đình Chiểu, thì gió đã lặng, đèn đưởng sáng trở lại, người đi đường vẫn tới lui bình thường, như không có chuyện gì xảy ra .Bạn tui queo trái để về nhà. Lúc này tui mới đủ dũng khí quay đầu lại nhìn, thì thấy con đường đó đen thui và sâu hun hút. Từ lúc chứng kiến, tui và thằng bạn bần thần kh nói một lời cho tới khi về tới nhà. Khi về tới nhà, leo lên giường, tui mới hoảng sợ tột độ, vì chẳng có một lý giải nào xác đáng. Bạn thử nghĩ coi
1. Đang đi, tự nhiên gió nỗi lên ào ào, như có bão, đèn đường hai bên tự nhiên tắt hết.
2. Đoạn đường tự nhiên không có một bóng người, ngoài 2 đứa tui và cô gái.
3. Thử hỏi, quãng đường dài, từ cầu Nguyễn Văn Trỗi đến ngã tư nguyễn đình chiểu – Nam Kỳ Khởi Nghĩa là không có điện, tối thui, không có người đi. thì có đứa con gái nào dám đi không? lúc đó là 11h30 khuya. Vả lại còn mặt áo dài trắng, đi xe đạp, mà còn chạy tàn tàn nữa chứ!
4. Rồi, cứ cho là có người dám đi đi hen (rất khó chấp nhận)
Vậy bạn lý giải làm sao, khi mặt nó trắng bốc, và không có mắt mũi miệng.!!!??
Khi không thể lý giải được, lúc đó tui tin là mình đã gặp ma thật sự, ngay giữa thành phố Hồ Chí MInh, lúc đó cách đây 3 năm, nghĩa là năm 2003. Tui không thể tin nổi, nhưng thật tình là tui đã thấy. Tui và thằng bạn cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Cho đến thời gian gần đây, ngồi nói chuyện, kể lại. Bạn tui nói, “tao đã thấy kỳ lạ khi tới cầu, tự nhiên nỗi gió bão và đèn đường cúp hết, cho tới khi mày nói mặt con nhỏ đó trắng bốc, thì tao biết chuyện gì đang xảy ra rồi, tao mới tăng ga biến liền,… mẹ kiếp, lúc đó im lặng là do sợ quá, không dám nói gì luôn, chỉ lo zọt lẹ thui…”
Vậy đó, tui đã thấy, mặc dù không tin, nhưng cũng phải tin.
Còn nếu như ai nói đó không phải ma, thì thử lý giải thử coi.
(Nếu bạn nào post lại bài này, xin ghi là đã post lại từ minchou19. Vì chính xác, duy nhất chỉ có tui và bạn tui chứng kiến, không phải post lại từ bất cứ trang wep nào hay nghe ai kể lại mà ghi lên. Bạn nào có lý giải nào hợp lý thì hãy email cho mình: minchou19 @yahoo.com , thanks! Còn ai không tin thì thôi! Nhưng tui thề là có thật, không phải tui sáng tác đâu.):worthy: :worthy: :worthy: :worthy: :worthy:
tui đăng bài này trong mục “CHUYỆN LẠ KHẮP HÀNH TINH” để cùng chia sẽ, và có những lời giải thích thõa đáng. Đây không phải truyện tui sáng tác, mong các bạn đừng nhầm lẫn!

Comments